Tôi yêu thương em khi em sẽ học năm sản phẩm công nghệ 4 đại học. Tôi lớn hơn em 2 tuổi nên gồm phần chững chạc. Còn em, vẫn chính là cô bé nhỏ hồn nhiên, vô tư như một đứa trẻ.

Bạn đang xem: Truyện ngắn tâm lý

 

Em vốn mất người mẹ từ nhỏ. Khi em 3 tuổi, tía lấy bà bầu kế em bây giờ. Dì Liên – tên bà mẹ kế em rất tốt, đối xử cùng với em không không giống gì nhỏ đẻ. Cha em thao tác trong thành phố hồ chí minh nên từ nhỏ nhắn tới giờ, một tay dì quan tâm em từng miếng ăn giấc ngủ. Bởi thế cho nên, em thương mến dì lắm. Bao gồm việc gì cũng tâm sự thuộc dì.

 

Nhà hai cửa hàng chúng tôi ở cùng thành phố nên tôi thường xuyên qua nhà em chơi. đầy đủ lúc ấy, dì đón tiếp tôi khôn cùng nồng hậu. Dì Liên tuy đã xung quanh 40 tuổi nhưng lại lại trẻ rộng so với tuổi thật hết sức nhiều. Qua tiếp xúc, tôi cảm nhận đấy là một bạn phục đàn bà hiện đại, với sống phóng khoáng. Ngoài các bước ở cơ quan, ngày ngày, dì còn gia nhập câu lạc cỗ khiêu vũ, rồi cho tới lớp tập erobic để lưu lại phom dáng. Ở dì toát ra một sự tươi trẻ và cuốn hút.

 

*

 

Mọi chuyện cứ nạm trôi đi, công ty chúng tôi dự định lúc nào em ra trường, ổn định định các bước rồi vẫn cưới. Cầm cố nhưng, phần đa chuyện lại ban đầu cách phía trên hai tháng.

 

Lúc đó, em vừa thi xuất sắc nghiệp xong, có không ít thời gian ung dung rỗi. Tranh thủ, em vào khu vực miền nam thăm bố, em rủ dì thuộc đi tuy thế dì lại bận các bước nên em đành đi một mình. Trước lúc đi, em không bao giờ quên dặn tôi liên tục tới thăm, đùa với dì mang đến đỡ bi đát rồi xem có việc gì ko thì giúp. Tôi vui vẻ nhận lời và tiễn em lên đường.

 

Sau ngày em đi, theo lời dặn, tôi thường xuyên tới nhà chơi với cùng với dì. Thuở đầu dì nói ko cần, tuy vậy về sau cũng khá vui các lần tôi đến. Với tiếng đến bảo vệ dì câu hỏi này vấn đề kia nhưng thực tế có tôi, dì Liên còn bận nhiều bài toán hơn. Tôi đến, dì cứ phải sẵn sàng thức nạp năng lượng thức uống này nọ, dì bảo tôi nhỏ nên càng mua các đồ tẩm té cho tôi.

 

*

 

Có thời gian trò chuyện, tôi mới hiểu hơn về cuộc sống dì. Trước đây, dì Liên vốn là hoa khôi của một trường đại học, nhưng rủi ro lại bị lừa dối trong chuyện tình cảm. Vày đó, dì đưa ra quyết định ở vậy dù cho nhiều bạn ướm lời cưới hỏi. Rồi khi gặp mặt bố em, thông cảm cho hoàn cảnh của ông đề nghị dì gật đầu đồng ý lấy. Bởi sợ cảnh “con anh nhỏ tôi” đề nghị dì đưa ra quyết định không sinh thêm nhỏ nữa. Hiểu rằng mọi chuyện, tôi càng cảm thông và mếm mộ dì hơn. Tất cả hôm đi làm việc xong, tôi cũng chẳng về bên ngay nhưng mà qua ăn uống cơm với dì rồi bắt đầu về.

 

Nhưng chẳng phát âm từ khi nào, trong tôi bước đầu xuất hiện tại một cảm giác lạ lùng. Hình như, tôi yêu thích dì. Tôi nhớ tới dì từng giây phút! Tôi nhớ dì khi buổi sáng thức giấc và trong cả khi thao tác tôi cũng lưu giữ tới dì, chỉ mong sao sao nệm hết giờ sẽ được về ăn uống cơm dì nấu. Đôi mắt, khuôn mặt của dì lộ diện ngày càng những trong xem xét của tôi, chập chờn trong cả phần đa giấc mơ.

 

Tôi lo lắng nên tiếp tục gọi điện cho người yêu mong tinh thần của chính bản thân mình bình yên ổn trở lại, nhưng những câu chuyện rời rạc, bi thảm tẻ chỉ khiến cho tôi mệt mỏi hơn. Em bận rộn với những chuyến đi chơi của mình, còn tôi chỉ mong mỏi được ở ở bên cạnh để thì thầm cùng dì...

 

Một ngày, vẫn như phần lớn khi, tôi qua nhà ăn cơm thuộc dì. Khi phần đông việc xong xuôi xuôi, tôi đứng bên hành lang cửa số uống nước thì tự nhiên thấy dì đến và đứng mặt cạnh. Rồi khi bất thần quay sang, vô tình góc nhìn chúng tôi va nhau. Chẳng hiểu sao dịp ấy, tôi lại ôm chầm đem dì rồi run run ném lên đôi môi ấy nụ hôn nồng cháy. Dì Liên mừng đón nụ hôn của mình một cách bất ngờ, và nỗ lực đẩy tôi ra. Không hiểu biết nhiều sao, dì càng đẩy ra, tôi lại càng nỗ lực lao vào. Cùng khi một chiếc tát giáng vào mặt, tôi mới bừng tỉnh. Dì Liên đang chú ý tôi với bé mắt giận dữ lẫn hoang mang, sợ hãi hãi.

 

*

 

Tôi hốt hoảng không biết mình đã làm gì! Tôi chỉ biết cắm đầu chạy, chạy tính đến khi kiệt sức, vào đầu tôi đầy ắp những cân nhắc hỗn độn. Tôi đã làm gì thế này? lý do tôi rất có thể làm dòng điều trái với lương trọng tâm và đạo đức bởi vậy chứ?

 

Từ hôm ấy, tôi tránh khía cạnh không tới đơn vị nữa, hy vọng sao quên đi cảm tình tội lỗi của mình. Nắm nhưng, mọi nỗ lực cố gắng của tôi ngoài ra đã sụp đổ, càng cố quên tôi lại càng nhớ. Tôi hệt như một kẻ mất hồn, có những buổi tôi bước chân lang thang trên đường, chẳng nhà định đi đâu nhưng thiếu hiểu biết sao cuối cùng lại dẫn về tòa nhà đó.

 

Tôi trù trừ tình cảm tôi dành cho người yêu bản thân là gì? Liệu đó còn có phải là tình yêu tốt không? hàng ngày, em vẫn điện thoại tư vấn điện về líu lo kể chuyện đi chơi chỗ này chỗ kia. Tôi cầm cố nghe rồi ậm ừ đến qua chuyện. Còn cảm tình với dì Liên, tôi run rẩy lúc phải phê chuẩn tôi đang yêu dì, dù lý trí tôi luôn luôn gào thét rằng đó là vấn đề không thể.

 

*

 

Từ hôm đó, tôi cũng không dám qua lại nhà em nữa. Lúc em trở về từ sài Gòn, tôi đành yêu cầu nói lời chia tay với em, tuy nhiên em đau khổ, khóc cạn hết nước mắt vì thiếu hiểu biết lý vị vì sao. Tôi biết làm sao được, tôi làm thế nào để nói cùng với em cái tại sao khủng ghê kia. Dì Liên thì biết, dì gọi tôi mang lại nói chuyện. Tôi chưa biết nói gì ngoài vấn đề nói với dì một lời xin lỗi, xin lỗi bởi vì tình cảm kia của tôi là thực lòng, với tôi ko thể hàng ngày đối diện với dì, cùng với em. Nghe hầu như lời tôi thú nhận, dì câm yên ổn trong làn nước mắt.

Xem thêm: Hình Doremon Cho Bé Tô Màu Cho Bé Về Doremon Và Những Người Bạn

 

Rời ngoài ngôi nhà, nơi hai người đàn bà vì tôi nhưng mà đau khổ, tôi đi như 1 kẻ mất hồn. Tôi hy vọng gào lên, hét lên. Tôi căm ghét phiên bản thân mình. Tôi ước ao trốn chạy khỏi thực tại này. ý muốn bỏ đi thật xa, thật xa...