*
Đức Phật ngày lễ noel ở khu vực miền trung Ấn Độ mà bây giờ được điện thoại tư vấn là nước Nepal, một nước nghỉ ngơi ven sườn hàng Hy mã lạp sơn, là dãy núi cao nhất thế giới cùng tiếp ngay cạnh nước Tây tạng. Nguyên Ngài là hoàng thái tử nước Ca-tỳ-la-vệ (Kapilavastu). Phụ hoàng thương hiệu là Tịnh Phạn vương Đầu-đà-na (Sudhodana) và mẫu mã Hoàng tên là Ma-da (Maya). Chúng ta của Ngài là Kiều-Đáp-Ma  (Gautama), được dịch là Cù-đàm cùng tên Ngài là Tất-Đạt-Đa (Siddhartha).

Bạn đang xem: Ngày đản sanh của đức phật

Truyện kể rằng: Một hôm vào lễ vía Tinh Tú, vua Tịnh Phạn mở tiệc vui chơi giải trí trong thành Ca-tỳ-la-vệ. Sau thời điểm dâng hương hoa cúng loài kiến trong hoàng cung xong, thê thiếp Ma-da cùng gia đình ra bên cạnh thành để ba thí thức ăn và áo xống cho dân nghèo. Lúc trở về cung an giấc, vợ nằm mộng thấy một bé voi trắng sáu ngà từ trên không trung bay xuống và sau đó lấy ngà nhưng khai hông mặt hữu của bà nhưng chui vào. Hậu phi bèn lấy điều nằm mê này thuật lại mang lại vua Tịnh Phạn nghe. Vừa nghe xong, công ty vua lấy có tác dụng lạ bèn cho mời những nhà tiên tri lỗi lạc mang đến để đoán mộng. Những nhà tiên tri đoán rằng:”Hoàng Hậu sẽ sanh ra một quý tử có tài đức tuy nhiên toàn”.

Nhà vua rất vui mắt vì cho là ngôi báu của Ngài từ đây có tín đồ truyền nối. Theo tục lệ của Ấn Độ thì hiền thê phải về lại nhà của cha mẹ là vua A Nậu mê say Ca (AnuShakya) sống nước Câu-ly (Koly) để phụ vương mẹ quan tâm trước lúc sanh nở. Bên trên nửa lối đi về nhà phụ thân mẹ, hiền thê cùng đoàn gia nhân tới vườn hoa Lâm tỳ ni (Lumbini) thì bình minh vừa ló dạng.

Tương truyền rằng vì thấy sân vườn hoa tươi đẹp nên hậu phi Ma-da rảo cách ngắm hoa. Phát hiện ra nhánh hoa “vô ưu” new nở vừa thơm vừa khít và cành lá sum suê nên hoàng hậu bèn lại gần và với tay bên phải kê hái hoa thì Thái Tử hốt nhiên đâu từ trong hông bắt buộc của bà chun ra. Lúc đó bỗng nhiên từ dưới đất mọc lên một đóa hoa sen Thất Bảo khủng như bánh xe nhưng đỡ cho Ngài. Hoàng thái tử vừa ngày lễ noel thì bước đi bảy bước tất cả bảy đóa sen đỡ chân. Một tay Ngài chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất mà lại nói rằng:”

Thiên thượng thiên hạDuy xẻ độc tônVô lượng sinh tửƯ kim tận hỷ

Có nghĩa là:

Trên trời, bên dưới trờiTa là người duy nhấtKiếp này là kiếp sau cùng của TaVì không còn sinh tử nữa.

“Ngã” ở đó là chấp xẻ nghĩa là chấp thân, trung ương này thật sự là “ Ta” cùng “Cái Của Ta”. Đức Phật không không đồng ý thân này là ta hay gần như vật tải mà chúng ta dày công nhỏ dựng là của ta, nhưng mà Ngài chỉ nhắc nhở rằng cái Ta hay chiếc của Ta chỉ là dựa vào quy ước, bên trên danh nghĩa của cuộc sống thế thôi. Nếu con fan chấp cứng vào nó thì đó là những gai dây vô hình dung cột chặt con người vào cảnh khổ, không có lối bay từ kiếp sống này và mang đến biết bao kiếp sau nữa. Trên sao? cũng chính vì khi còn chấp là còn dính mắc, còn bị ràng buộc trong gắng gian. Từ chấp ngã mà căn nguyên tham, sân, si mới có cơ hội phát tác. Tùy thuộc vào cường độ tham sảnh si những hay ít, nặng giỏi nhẹ nhưng mà thọ sanh nơi những cõi trời (thiên thượng) tuyệt đọa ở các cõi địa ngục (thiên hạ). Trường đoản cú đó, câu “Thiên thượng thiên hạ, duy bửa độc tôn” rất có thể hiểu rằng: “Ta tự vô lượng kiếp mang đến nay, đôi khi sanh lên những cõi trời, lắm lần đọa vào những địa ngục, đầu dây mối nhợ không vì đâu khác rộng là tham, sân, mê mẩn đẩy đưa đến ngã chấp cơ mà không thấy rõ thực chất “vô ngã, duyên sanh” tự thân, trọng tâm đến hoàn cảnh chung quanh”. Đó là lời khai thị và cũng chính là lời cảnh cáo tức thì từ buổi bình minh của đời Ngài.

Trong khi đó, Phật giáo Đại thừa lý giải câu: “Thiên thượng thiên hạ, Duy xẻ độc tôn” “Trên trời bên dưới trời, chỉ bao gồm ta là quyền quý nhất”. Nhưng nguyên nhân lại là đấng quyền quý nhất? bởi vì chữ “Ngã” trong câu này có nghĩa là “Chân Ngã” có nghĩa là “Phật tánh”. Vì chưng là Phật tánh vì thế trên trời, dưới đất không có gì quý bằng.

Bây giờ, hãy lắng nghe Đức Phật miêu tả lại cuộc hành trình dài đó trong tởm Pháp Cú câu 154:

 “Ta đi lang thang trong vòng luân hồi qua bao kiếp sống, tìm kiếm mãi nhưng chưa gặp mặt kẻ làm cho nhà. Ni ta đã gặp gỡ ngươi rồi, ngươi đừng hòng chứa nhà thêm được nữa, các đòn tay, phần đa cột kèo, phần nhiều rui mè... Của ngươi đã bị mục chảy cả rồi...” .


Kẻ có tác dụng nhà ở đấy là tham lam ái dục, là độc đầu tiên trong tam độc tham, sân, si. Công ty là tấm thân do ngũ uẩn mang hợp. Cột kèo... Là những phiền não lây nhiễm ô. Mục chảy rồi tức là Đức Phật đang chinh phục, vẫn vượt lên trên, đã đứng xung quanh sự bỏ ra phối của chúng. Nói rõ rộng là Ngài đã thành tựu tuệ giác khôn cùng việt nên không hề bị nghiệp lực đẩy chuyển đây đó, tăng lên giảm xuống trong tía cõi sáu đường. Vì vậy Ngài tuyên bố câu:

Vô lượng sanh tử, ư kim tận hỷ” nghĩa bởi vì chưa đưa ra nguyên nhân, đề nghị trải qua rất nhiều kiếp ta bắt buộc chịu sinh tử luân hồi. Hiện nay đã thấy rõ tại sao và tốt nhất là sẽ có phương pháp diệt trừ thì sanh tử luân hồi không còn chi phối ta được nữa. Bởi vậy ước ao liễu sinh thoát tử thì sẽ phải thực hội chứng chân lý “Vô Ngã”.

*
Tuy nhiên, bom tấn Nguyên thủy Pali ko hề nói tới việc Thái tử sinh ra từ hông đề xuất của vợ Ma-da. Trong Trường bộ Kinh Tập 1, khiếp Đại Bổn 14 có câu:”Này các Tỳ kheo! Pháp nhĩ là như vậy. Khi vị Bồ-tát tất Đạt Đa từ bụng bà mẹ sanh ra, chư thiên đỡ rước Ngài trước, sau new đến loài người. Pháp nhĩ là như vậy”. Như vậy theo gớm tạng Nguyên thủy, sự đản sinh của Đức Phật là 1 con người bình thường, hoàng hậu Ma-da cũng hoài bầu như muôn nghìn thiếu phụ khác. Đến ngày khai hoa nở nhụy, Thái tử vớ Đạt Đa cũng ra đời qua lòng chị em như các đứa trẻ không giống trên trần thế này.

Đây là ngày mồng tám tháng bốn (624 thời gian trước Tây lịch). Thái Tử chọn cái tên là Tất-Đạt-Đa (Siddhartha) và cũng theo tục lệ của Ấn Độ thì tín đồ con yêu cầu lấy họ bà bầu là Thích Ca. Phi tần Ma-da tạ thế sau khi sanh thái tử được bảy ngày. Mặc dầu chết sớm, nhưng bà xã rất vui mắt vì vẫn sanh ra được một quý nhơn và bà suy nghĩ rằng mình đã làm tròn nhiệm vụ cao siêu đó cũng tương tự đã cọ sạch những nghiệp báo trên đời này. Vua Tịnh Phạn giao Thái tử mang lại em gái của vợ là bà Ma-ha-Bà-xà-ba (Mahaprajapati) nuôi dưỡng cho đến khi khôn lớn.

Ngày đản sinh Thái tử, khắp khu vực trong thành Ca-tỳ-la-vệ phần lớn vui vẻ lạ thường, nhiệt độ mát mẻ, cây cỏ đều đơm hoa kết trái, trên không thì chim chóc múa ca và hào quang thắp sáng cả mười phương. Đức vua cha vui mừng khôn cùng và Ngài cho mời các vị tiên tri mang đến xem tướng mang đến Thái tử. Có vị đạo sĩ khét tiếng tên là A bốn Đà (Asita) lúc đó đang tu bên trên núi Tuyết sơn, được chư Thiên truyền tai bảo, bèn xuống núi đến cung vua để chào đón và xem tướng mang lại Thái tử. Gặp gỡ Thái tử, đạo sĩ A tứ Đà tự nhiên chấp tay vái xin chào với thái độ hết sức cung kính. Đạo sĩ mặc dù cười nhưng vẻ khía cạnh thoáng buồn. Ông nói là rất phấn kích vì :“Thái Tử bao gồm 32 tướng giỏi xuất hiện tại nên trong tương lai sẽ thành một vị Thánh”, cơ mà ông ai oán vì ông tuổi đang quá cao, ắt đề nghị qua đời buộc phải không có cơ hội được trực tiếp giáo huấn do vị Thánh nầy và để được giải thoát. Nghe dứt nhà vua ko được vui đến lắm bởi vì Ngài chỉ ý muốn con mình có tác dụng một vị vua nhằm nối dõi tông đường nhưng mà thôi. Chính vì như vậy mà công ty vua hy vọng đổi số phận cho nhỏ mình nên đặt tên mang lại Thái tử là Tất-Đạt-Đa, theo giờ đồng hồ Phạn có nghĩa là kẻ sẽ giữ lại được chức vị nhưng mà mình yêu cầu giữ. Chức vị mà lại nhà vua muốn ám chỉ ở đấy là ngôi vua, nhưng mà nhà vua đâu bao gồm ngờ rằng chức vị sau nầy của bé Ngài chính là chức vị Phật.

Xem thêm: Bộ Dây Điện Xe Máy Dream, Sơ Đồ Và Bảng Màu Dây Điện Honda, Bảng Màu Dây Điện Của Các Dòng Xe Máy Thịnh Hành

*
Khi thái tử lên bảy tuổi, công ty vua mang lại mời toàn bộ những vị thầy tốt nhất vào nước để chỉ dạy đến Ngài. Thái tử làu thông các môn văn học và ngôn từ học. Ngài tiếp tục chuyển qua môn công kỹ nghệ học, rồi mang lại Y học. Tiếp đến Ngài còn hấp thụ bao gồm cả Luận lý học cũng như Đạo học. Riêng về Đạo học, hoàng thái tử được dạy về 4 sách của các Thánh Vệ Đà (Veda). Đây là hầu hết sách nói tới các Thánh của Bà La Môn. Gớm Phật bảo rằng chỉ vào khoảng thời hạn từ 7 đến 12 tuổi, Thái tử đã làu thông toàn bộ 5 môn học cùng 4 sách Vệ Đà trên. Đến năm 13 tuổi, Thái tử bước đầu học võ thuật. Nhờ có sức mạnh phi thường, Thái tử học tập môn gì cũng giỏi. Đặc biệt là môn bắn cung, vào một cuộc hội thi, hoàng thái tử đã phun một mũi tên xuyên qua 7 lớp trống đồng, trong những khi những người xuất sắc nhất khác chỉ phun xuyên được cha lớp trống đồng nhưng mà thôi. Chẳng bao thọ Thái tử đang trở thành một vị văn võ tuy vậy toàn nặng nề một ai sánh kip. Tuy nhiên song cùng với sự phát triển về tài năng, đức độ của Ngài cũng cách tân và phát triển một phương pháp vô cùng lập cập và sâu rộng. Tình cảm của Ngài so với mọi người và gần như vật bao la cao cả.

Lê Sỹ Minh Tùng