Trích lời tác giả : Một bài viết mà tôi đã rất cảm xúc và mất tận cả đêm để viết, thực sự đây là một trải nghiệm rất thật và nghẹn ngào, tôi đã rơi những giọt nước mắt khi viết bài này! Đơn giản đây là câu chuyện, là cuốn sách thay đổi cuộc sống tôi!


“Tôi đã leo lên khỏi vực thẳm như thế nào?”

19 tuổi tôi là một sinh viên năm nhất.

Bạn đang xem: Nếu cảm nghĩ của em về cuốn sách đắc nhân tâm

18 tuổi tôi là một cô bé học sinh lớp 12.

Đếm ngược thời gian….

Tôi đã từng ước rằng mình mãi không bao giờ lớn, để không phải lo âu suy nghĩ, cũng như được ba mẹ yêu thương bao bọc, chăm sóc. Tôi thèm được nhận một cái ôm từ mẹ, gối đầu trên tay bố, được quạt trong những đêm hè mất điện, tôi thích được cùng chị đạp xe đến trường học, thích cùng lũ bạn rong chơi khắp xóm…. Và tôi muốn nhiều hơn nữa…

Nhưng cái đó mãi mãi không bao giờ quay trở lại, càng lớn tôi càng mất dần mọi thứ. Phải chăng bản thân tôi đã thay đổi. Tôi lớn dần cùng với sự ương bướng ngỗ nghịch, tôi luôn tranh cãi và không bao giờ chịu thua cuộc. Và cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua trong sự mâu thuẫn. Áp lực mọi thứ dồn lên tôi, tôi mắc bệnh trầm cảm và lối ra duy nhất của tôi chính là cánh cửa của tâm hồn. Tôi lang thang sống ảo trên mạng xã hội và vô tình bắt gặp điều bất ngờ đó, cuốn sách làm thay đổi cuộc sống của tôi, nó đã giúp tôi rất nhiều cũng là nguồn cảm hứng cho mọi ý tưởng.

Đắc Nhân Tâm – Đó là cuốn sách để đời

Cánh cửa cũ khép lại tia sáng nơi cánh cửa mới sẽ phát ra, nó đang mở rộng và chờ tôi bước đến khám phá những điều thú vị và mới mẻ. Chắc hẳn rằng bạn sẽ thắc mắc rằng cuốn sách nào có sức mạnh thần kì đến vậy?

Không đơn thuần là một cuốn sách đó là một quá trình mà tôi trải qua, sao chép thất bại, rồi học hỏi, rồi rút ra những bài học quý giá cho mình. Với tôi không thể nào so sánh cuốn sách nào hay hơn vì mỗi cuốn sách đều có một vẻ đẹp riêng của nó. Nhưng có một cuốn sách mà tôi cảm nhận được đa phương diện và cái hồn bên trong đó. Không cái tên lạ nào khác hơn đó chính là Đắc nhân tâm (How to Win Friends & Influence People_Dale Carnegie).

*

Mua sách trên Tiki Mua sách trên FahasaĐọc đến đây có bạn nói rằng : “Ồ nó là cuốn sách hay nhất mọi thời đại ai mà không biết chứ”, có người lại nói: “Tôi chả thể hiểu nổi cuốn sách muốn truyền đạt những gì vì nó quá khó khi áp dụng vào thực tế”…. Và chính những lời nói đó đã giúp tôi có thêm nhiều bài học.

Đắc nhân tâm của tác giả Dale Carnegie một cuốn sách hay nhất mọi thời đại đưa bạn đến thành công. Cuốn sách là tâm huyết, là bài học mà tác giả nhận ra được trong suốt cuộc đời của mình. Cuốn sách đa diện, không phải ai cũng có thể hiểu sâu sắc và áp dụng được trên thực tế. Đó chính là vẻ đẹp mà tôi thấy, nếu bạn chỉ đọc những cuốn sách mà mọi người có thể đọc thì bạn cũng chỉ làm được những gì mà mọi người làm, vậy đâu còn gì để ta suy nghĩ. Sách dạy ta cách tư duy chứ không phải dạy ta phải làm gì, nếu mọi thứ đều chuẩn bị cho ta từ trước thì cuốn sách lại mất đi giá trị thực sự. Có phải bạn thấy rằng, những cô gái càng khó chinh phục càng hấp dẫn không và bạn luôn ao ước một ngày nào đó sẽ chinh phục được họ. Vẻ đẹp tiềm ẩn cũng như món quà vậy ta luôn háo hức đón chờ thấy được nó và sẽ bất ngờ khi khám phá ra.

Bài học số 1: Nghệ thuật ứng xử căn bản

Tôi đã khóc khi đọc xong lá thư “Cha đã quên” của W.Livingston Larned. Tôi thấy được tâm tư của người cha với người con trai của mình, bằng cách gửi thư với những từ ngữ ngọt ngào sâu sắc, hẳn người nhận sẽ nhận ra được lỗi lầm cũng như tình yêu thương cha dành cho mình là vô bờ bến. Tôi khóc vì cảm nhận được tình yêu bao la đó. Tôi khóc vì nhìn về bản thân mình. Tôi khóc vì nghĩ rằng mình chưa bao giờ có được tình yêu thương như vậy. Tôi đã ghen tị, lòng đó kỵ có thể giết chết tâm hồn của một đứa trẻ mới lớn. Tôi khóc khi nhận ra mình đã sai. Tôi khóc vì tình yêu thương của ba mẹ tôi còn nhiều hơn vậy. Họ là những người nông dân chất phác, họ có cách thể hiện tình yêu của mình với con cái và họ yêu con của họ hơn chính bản thân mình. Tôi luôn thầm nghĩ rằng ba mẹ không thương mình, tôi thầm trách móc họ nhưng đó là lỗi lầm lớn nhất của cuộc đời tôi và giờ tôi đã nhận ra và sửa chữa, đó là lý do tại sao bây giờ tôi lại yêu đời đến vậy.

*

TRẦM CẢM!!!

Mọi người thường nhận xét tôi rằng tôi là đứa hòa đồng thân thiện, dễ gần và dĩ nhiên là nói rất nhiều rồi. Đúng vậy nếu là trước đây thì chỉ là vẻ bề ngoài. Người ta thường nói rằng đằng sau một con người hay cười là mọi người đầy những tâm trạng.

Tôi nhận ra mình là kẻ bảo thủ không bao giờ nhận lỗi sai về mình. Nếu có câu hỏi đưa ra để bàn luận thì đó là sở trường của tôi, bảo vệ ý kiến của mình cho dù giáo viên nói rằng tôi sai thì trong thâm tâm tôi tự nhủ là mình vẫn đúng. Đối với bạn bè tôi làm tụi nó khó chịu. Trở về với gia đình tôi luôn là kẻ chiến thắng trong mọi cuộc chiến. Tôi luôn nhận phần thắng về bản thân không bao giờ chịu lùi bước và như vậy tôi đã mất đi nhiều thứ. Mất sự thiện cảm từ thầy cô, từ bạn bè và ngay cả người thân tôi cũng không có được sự đồng thuận.

Tôi nhận thấy rằng cả thế giới như quay lưng lại với mình. Cộng với những cuộc tranh cãi và áp lực học tập tôi chọn im lặng khi biết rằng mình không thể cứ mãi như vậy. Tuổi 18 tôi đã sống một cách vô vị, cái tuổi mà đánh dấu của sự trưởng thành. Tôi lao đầu vào học tạo cho mình cái bận rộn để khỏi phải suy nghĩ.

*

Có 3 nơi tôi thường xuyên đi đến đó là trường học, lớp học thêm và nhà. Khi đó với tôi cả 3 nơi đều là địa ngục . Tôi thường thức đến gần sáng mới ngủ, đi học lên lớp là gục mặt xuống bàn, tôi đã bớt nói bớt cười đi rất nhiều. Tôi chỉ học những môn mình sẽ thi đại học còn lại tôi sẽ lên lớp ngủ đến khi nào trống rồi về. Con đường từ trường về đến trường dài hơn 6km với tôi đó có lẽ là khoảng thời gian tôi thoải mái nhất, tôi không phải nói chuyện với ai và cũng không ai biết tôi cả. Thả hồn vào thiên thiên nhiên, có lẽ chỉ có không khí là không chống lại tôi lúc này. Tôi xung đột với tất cả thành viên trong gia đình, tôi thường hay ngồi lì một mình trên bàn học từ 7h tối đến 2,3h sáng, tôi đã khóc rất nhiều nhưng lại luôn tỏ ra mình mạnh mẽ.

Tôi luôn gặp cơn ác mộng hàng đêm, chính vì vậy mà tôi thường online facebook suốt đêm cho đến khi nào mệt và thiếp đi đến sáng. Tôi đã từng sợ ngủ đến như vậy, trằn trọc lo lắng, cáu kỉnh và ngày càng trở nên khó gần. Tôi phát hiện ra mình mắc căn bệnh mà người ta vẫn nói là trầm cảm, tôi có mọi biểu hiện để chứng minh điều đó là đúng. Không một ai có thể khuyên bảo hay cứu vẫn tôi ra khỏi đám mây u ám đó, vì ba mẹ bạn bè không biết điều đó . Họ chỉ thấy tôi khó gần và không muốn động chạm gì đến tôi nữa. Tháng ngày đó trôi qua là một ác mộng. Chẳng nhẽ cuộc đời của tôi chỉ lãng xẹt vậy thôi sao? Và rồi tôi còn trượt cả đại học mà mình yêu thích.

Kết thúc.

Tôi điên loạn.

Và như phép màu tôi tìm đến những cuốn sách, những trang quyết tâm mạnh, mặc dù trước đó tôi có từng đọc một số cuốn sách nhưng khi đó tôi chẳng hề bận tâm chút nào. Đúng vậy chỉ khi mình cần thì mọi thứ mới có thể dễ dàng tiếp thu hơn. Tôi nhận ra rằng chẳng có cái gì thay đổi nếu như mà mình không thay đổi cả. Muốn làm điều gì đó lớn lao thì hãy làm mới bản thân trước đã. Cuốn sách đầu tiên tôi mua đó là cuốn : “Đắc nhân tâm”

Đúng là thứ mà tôi đang cần, tôi đọc ngấu nghiến nó và tôi nghĩ là mình tiêu hóa cũng như hấp thụ khá tốt.

*

Tôi biết lắng nghe hơn. Tôi không còn là tâm điểm của các cuộc tranh luận. Biết tôn trọng ý kiến của người khác, tiếp thu những cái hay. Tôi dần kìm chế được bản tính nóng giận. Biết nhận lỗi sai và sửa chữa. Trước đó tôi cho rằng xin lỗi là thừa nhận hạ thấp bản thân trước người khác, đó là một suy nghĩ ngu ngốc và cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu tại sao mình lại suy nghĩ như vậy.

Sau 6 tháng kể từ ngày tôi thoát khỏi căn bệnh quái quỷ kia thì tôi lại mắc bệnh nghiện đọc sách. Nói vui vậy chứ giờ thì tôi đã trở thành con người hoàn toàn khác, dường như với tôi không còn sự lo lắng , phiền muộn và đặc biệt kể từ đó tôi không còn sử dụng lời lẽ để tranh cãi nữa. Những câu nói lúc nóng giận chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Đánh thức tỉnh tâm hồn tươi trẻ trởi lại và giờ tôi luôn trau dồi ngôn ngữ, tôi tự tin đứng trước đám đông thuyết trình, tự tin trong các mỗi quan hệ. Tôi có nhiều người bạn hơn kể từ đó. Tôi cảm nhận được sự yêu thương đến từ ba mẹ, từ bạn bè và thầy cô. Nguồn cảm hứng từ những câu chuyện chân thật trong tác phẩm làm tôi không thể nào chần chừ được nữa, tôi phải thay đổi nếu muốn mọi thứ đổi thay. Và giờ tôi tự hào rằng tôi đã làm được.

Xem thêm: Chọn Lọc 100+ Hình Ảnh Hôn Nhau Dễ Thương Nhất Hành Tinh, 28 Nụ Hôn Ý Tưởng

*

Tôi yêu cuộc sống biết nhường nào!

Bài học được rút ra từ Đắc Nhân Tâm:

Không tranh cãi.Tôn trọng ý kiến của người khác.Thẳng thắn nhận sai lầm của mình.Hãy đặt bản thân mình vào người khác.

Đó là những gì tôi biết và học hỏi được, cảm ơn tác giả đã đưa cuộc đời tôi ra khỏi địa ngục cũng như mở rộng cánh cửa tương lai tươi sáng hơn. Cảm ơn ba mẹ đã luôn thương yêu con vô bờ bến. Cảm ơn thầy cô bạn bè là người sẽ cùng tôi đi hết 4 năm đại học. Cảm ơn những cuốn sách, những ngọn nến trong đêm thắp sáng tâm hồn…

Nguyễn Thị Thanh Huyền

Trích lời tác giả Đắc Nhân Tâm: Một bài viết mà tôi đã rất cảm xúc và mất tận cả đêm để viết, thực sự đây là một trải nghiệm rất thật và nghẹn ngào, tôi đã rơi những giọt nước mắt khi viết bài này! Đơn giản đây là câu chuyện, là cuốn sách thay đổi cuộc sống tôi!