“Ở bên em, vĩnh viễn không thể coi là lãng phí thời gian.” – Giang Mạc Viễn

Bài viết có liên quan đến tiểu thuyết ngôn tình, ai kì thị hoặc không quan tâm xin mời click back. Cảm ơn vì đã đọc.

Bạn đang xem: Hào môn kinh mộng 2

Hôm nay đi thi trong tâm thế thi nhanh nhanh rồi còn về viết review cho anh Giang. Cảm thấy có lỗi với giảng viên. *cười*

Lâu rồi mình không đọc ngôn tình, tính ra cũng khoảng hơn 2 năm ấy. Trước đây mình cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đọc một bộ truyện nào đó của một tác giả như Ân Tầm vì mình vốn không thích mấy anh nam chính cho đọc giả ăn thịt suốt ngày. Vậy mà sau hơn 2 năm không đọc khi quay lại lại có thể cày hết full 3 bộ hệ liệt của Ân Tầm và đang cày truyện thứ 2 của hệ liệt thứ 4, cảm thấy vi diệu vô cùng dù lướt H cũng hơi nhiều. Trong số đó thì Hào Môn Kinh Mộng là hệ liệt khiến mình “hao tâm tổn sức” nhất. Từ Lệ Minh Vũ, Giang Mạc Viễn đến Niên Bách Ngạn đều khiến mình ám ảnh đến cả mấy tháng liền. Mình đọc HMKM 2 cuối cùng trong 3 bộ HMKM, bởi vì nghe các bạn review thì đây là bộ kém nhất trong 3 bộ. Nhưng lạ là sau khi đọc xong mình lại thấy bộ này lại là bộ đáng đọc nhất đối với mình. Tìm hiểu ra mới biết bên Trung thì HMKM 2 được yêu thích nhất, thì ra mình hợp gu người Trung. So với HMKM 1 thì HMKM 2 không ngược bằng, so với HMKM 3 thì HMKM 2 lại không sâu sắc bằng. Nhưng HMKM 2 lại có khả năng làm mình đọc lại đến 4 lần liền một lúc mà hai bộ kia không làm được. Viết về HMKM 2 thì bản thân mình tự thấy viết bao nhiêu cũng không đủ, vậy nên thu hẹp lại một chút về nhân vật mình thích nhất trong truyện – nam chính Giang Mạc Viễn.

Trong số 3 bộ HMKM thì đây đúng là bộ truyện mà gia thế của nam nữ chính có ít mâu thuẫn mang tính drama nhất rồi. Nếu là trong HMKM 2 thì mình thấy hoàn cảnh gia đình của Mạnh Khiếu hay Trình Thiếu Tiên còn phù hợp dựng thành truyện hơn ấy. Nhưng mình rất thích việc Ân Tầm để hoàn cảnh gia đình Giang Mạc Viễn ít tính drama như vậy, nhờ đó mà chuyện tình cảm của cả hai không bị vướng mắc quá nhiều vào ân oán thù hận đời trước đời sau, họ yêu nhau rất rõ ràng. Giang Mạc Viễn sinh ra trong một gia đình gia thế hiển hách nhưng lại vì cái chết của em trai Giang Mạc Thâm mà tách ra khỏi gia đình, trở thành CEO thần bí của một tập đoàn dưới quyền của một người khác. Tác giả không viết quá nhiều về quá khứ của Giang Mạc Viễn bởi vì trong quá khứ ấy nữ chính là Trang Noãn Thần vẫn chưa xuất hiện, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến mình có thêm ấn tượng với nhân vật này. Dù là trước kia hay hiện tại thì mình vẫn thích con người anh, một kẻ lười giải thích, tình nguyện làm người xấu, thầm lặng mà ấm áp. Anh quá trưởng thành, trưởng thành đến gai góc, gai góc đến đáng sợ, đáng sợ đến đáng thương. Có thể thấy người đọc sẽ chia ra hai hướng, một là rất ghét Giang Mạc Viễn, hai là rất rất rất thích Giang Mạc Viễn. Anh là kiểu nhân vật nếu không hiểu kĩ sẽ rất dễ ghét, còn một khi bạn đã hiểu anh ấy rồi thì sẽ không dứt ra nổi. Mình thuộc người thứ hai. Cũng vì vậy mà dù đã đọc xong bộ truyện này một thời gian rồi nhưng mình vẫn có thể sẵn sàng đem ra cày lại bất cứ lúc nào.

Phải xin lỗi anh Giang vì lần đầu tiên đọc mình rất muốn chửi thề và cho anh xuống làm nam phụ. Thật chứ hành động và tính cách của anh không khác gì nam phụ, kiểu không ăn được thì đạp đổ, ăn được rồi thì nhất quyết không buông. Thường thì mình thấy các nam chính khác trong truyện của Ân Tầm là vì trả thù nữ chính hoặc người yêu hay gia đình nữ chính mới lừa nữ chính yêu mình, nhưng Giang Mạc Viễn lại không, anh chẳng có thù gì với nữ chính cả. Anh làm tất cả chuyện tốt chuyện xấu, âm mưu thủ đoạn chiếm được nữ chính chỉ vì anh yêu cô. Cô nói anh làm gì cũng có mục đích, đúng vậy anh luôn có mục đích và mục đích của anh chẳng hề mơ hồ. Giang Mạc Viễn không có nhiều nỗi khổ tâm như các nam chính khác, anh yêu mà không sợ không nhận lại gì, anh chấp nhận cưới Trang Noãn Thần dù biết cô sẽ hận mình, anh ôm vào lòng một quả bom nổ chậm vậy mà vẫn bình tĩnh giải quyết. Anh luôn lên kế hoạch rất chu toàn, đọc truyện sẽ nhận ra không ít lần anh sắp đặt để đưa cô vào tròng của mình. Con người Giang Mạc Viễn cho mình không ít cảm giác của những nhân vật nam phụ “phản diện” khác. Anh hại Cố Mặc thê thảm, nhiều người nói nếu Cố Mặc xuất hiện trong truyện của Cố Mạn hay Cố Tây Tước thì nhất định sẽ trở thành nam chính, đó là lí do tại sao mình không bao giờ đọc truyện của Cố Mạn và Cố Tây Tước (trừ All in love). Nhưng đến lần thứ hai đọc thì mình lại thay đổi suy nghĩ hoàn toàn, anh hợp với vị trí nam chính hơn bất kì nhân vật nào trong truyện. Anh không giống những người khác. Mình cũng nghe được nhiều bạn nói Giang Mạc Viễn giống kiểu nam chính trong hệ liệt Hào Môn Thế Gia (Bảy ngày ân ái, Trò chơi nguy hiểm, Dụ tình), nhưng mình thì hoàn toàn không đồng ý, anh đích thị thuộc kiểu nam chính trong Hào Môn Kinh Mộng, nếu không Ân Tầm đã không viết về anh và đặt anh bên cạnh Niên Bách Ngạn (hai ông chơi với nhau có vẻ thân lắm).

Nói về Giang Mạc Viễn, có thể kể đến 3 cái nhất (đối với mình):

Giống ma quỷ nhất

Mình chưa đọc truyện nào mà mỗi lần nam chính xuất hiện lại có cách xuất hiện creepy như anh này. Không ít lần Trang Noãn Thần bị anh doạ cho giật mình, nào là nửa đêm rõ ràng nghe thấy tiếng anh về mà anh chả vào nhà, đứng lặng yên ở cửa (vì uống rượu sợ vào nhà khiến cô khó chịu), nào là về nhà không bật điện ngồi trên sô pha, nào là đứng thù lù đằng sau mà không lên tiếng,… đến mình đọc còn thấy sợ nữa là nữ chính. Nói về Giang Mạc Viễn, Hứa Mộ Giai cũng đã từng nói giao dịch với anh như giao dịch với ma quỷ vậy. Không cần biết trên thương trường anh có bao nhiêu nham hiểm, chỉ cần nhìn cách anh xuất hiện thôi cũng đủ hù chết người rồi. Đây là một đoạn điển hình cho sự giống ma giống quỷ của anh:

“Nghĩ nghĩ, cô móc chìa khóa ra để mở cửa.

Bên trong tối thui, lại có mùi thuốc lá thoang thoảng, trong một góc tối tăm, có chấm lửa đỏ như ẩn như hiện.

Trang Noãn Thần giật mình, ý niệm đầu tiên chính là có trộm, lật đật bật đèn.

Trên sô pha trong phòng khách, Giang Mạc Viễn ngồi ở đó. Anh không thay đồ ra, vẫn mặc vest mang giày tây, kẹp điếu thuốc, gạt tàn trên bàn toàn là đầu thuốc lá. Sau khi thấy cô về, anh dựa lưng vào ghế, giống như không quan tâm cứ thế mà hút, nhả khói, cách làn khói mỏng, cặp mắt kia hệt như chim ưng.

“Đi đâu vậy?” Anh lên tiếng trước, giọng nói trầm tĩnh như vực sâu trong đêm tối.

 

Thề là đọc mấy đoạn như vậy mình chỉ muốn chửi thề, cụ nhà anh muốn doạ ma người ta chắc. Ân Tầm có vẻ thích kinh dị, ở truyện khác phiêu lưu này nọ nên hay có nhiều tình tiết kinh dị, đến HMKM 2 không có yếu tố phiêu lưu thì bả cho hẳn anh nam chính theo style này luôn. Đọc nhiều lúc tưởng tượng lại thấy creepy. Ban ngày thì anh sống nham hiểm như ma quỷ, ban đêm thì anh xuất hiện doạ người như ma như quỷ. Con người anh thâm sâu khó lường đến đáng sợ, đến gần cuối truyện rồi mà nữ chính cũng không hiểu rõ con người và những suy nghĩ của anh. Anh không giống người =)) Đừng nói nữ chính, ngay cả dàn nữ phụ harem của anh cũng sợ anh xanh lè mắt. Chưa thấy anh nam chính nào mà khiến nữ phụ sợ như anh này, để ý thấy Trang Noãn Thần đều không phải làm gì nhiều, đều là tự Giang Mạc Viễn doạ các cô kia sợ chạy mất.

Chăm nói: “Anh yêu em” nhất

Mình đọc những bộ truyện khác đều thấy nam chính phải mất một thời gian rất dài mới có thể thốt ra câu này, đã thốt ra rồi thì cũng có ít ai nhắc lại nhiều lần như Giang Mạc Viễn. Anh xác định tình cảm của mình rất rõ ràng ngay từ đầu, anh thích cô, yêu cô và lên kế hoạch khiến cô yêu mình ngay từ đầu. Giang Mạc Viễn tuy dẻo miệng nhưng anh ít khi nói mấy câu kiểu deep deep lắm, câu “Anh yêu em” của anh đã thay cho tất cả, với mình thì nó giống như câu “Có anh đây” của Niên Bách Ngạn vậy. Anh nói ra câu “Anh yêu em” mà không hề khiến mình có chút cảm giác khoa tương nào, ngược lại rất đơn giản, chân thành và cảm động. Chả hiểu sao một câu “Anh cưới em vì anh yêu em.” của anh đã ám ảnh mình suốt quá trình đọc truyện, câu nói cũng giống như con người của anh vậy: không giải thích nhiều. :v

Trình độ thê nô xuất thần nhất

Giang Mạc Viễn có thể nói đã đạt đến trình độ thê nô ở cảnh giới cao nhất rồi, anh thê nô mà như không thê nô. Có lẽ bình thường anh chiều cô sẵn rồi nên khả năng thê nô mới xuất quỷ nhập thần như vậy. Thề là đọc mấy đoạn thể hiện sự thê nô của anh mà mình cười không ngậm được miệng ấy, kiểu thê nô ngầm chứ không lồ lộ, rất đáng yêu. Đó là khi anh ăn đồ ăn của Trang Noãn Thần nấu, rõ ràng không ngon mà mặt cứ thản nhiên như không ngồi ăn bình thường, cô ăn thử phát hiện mùi vị không ra sao bảo anh đừng ăn nữa thì ăn lại ngoan ngoãn ngồi ăn hết sạch, sau đó còn đi nấu mì udon cho cô. Đoạn này phải đọc truyện ới cảm nhận được anh đáng yêu như thế nào. Rồi mấy lần cô bị lạc cũng chẳng mượn cô nói đang ở đâu mà tự động đi tìm. Ấn tượng nhất là một câu “Chị Giang à, chị xem thử còn tội danh gì nữa cứ đổ lên đầu tôi một thể luôn đi!” của anh, nghe dễ thương mà vẫn giữ được khí tiết cao ngạo gì đâu.

Nói Giang Mạc Viễn là kiểu nam chính quen thuộc như những nam chính khác mình thấy không hề đúng, ít nhất thì mình cũng thấy anh là một trong những nam chính đặc biệt và độc lạ nhất mình từng thấy. Anh là tổ hợp của rất nhiều kiểu nam chính, rồi cộng thêm rất nhiều hạng tử của riêng anh vào, tạo nên một Giang Mạc Viễn đặc biệt hơn ai hết. Ở anh vừa có sự ôn nhu dịu dàng lại vừa có sự thâm trầm khó đoán, vừa có sự nghiêm túc trưởng thành lại vừa có sự trẻ con lưu manh, vừa có cảm giác giống một người cha lại vừa có cảm giác giống một người anh trai có lúc còn giống một cậu con trai. Anh mang lại cho mình rất nhiều loại cảm xúc khi đọc truyện, từ giận đến yêu, từ yêu đến thương, từ thương đến muôn vàn cảm xúc khác. Mình tin là nếu Ân Tầm có thể viết dài hơn, cho anh thêm nhiều đất thể hiện hơn thì có lẽ anh sẽ trở thành tượng đài nam chính bất khả chiến bại trong lòng mình đó. 300 chương với mình còn chưa đủ, mình thực sự có ham muốn được đọc về anh nhiều hơn. Mình muốn thấy anh ngọt ngào nhiều hơn nữa, nói thật là lúc đọc lại mình đã đọc những đoạn hai người hạnh phúc nhiều hơn vì có cảm giác cần đền bù cho những lúc anh khốn nạn nhiều hơn. Bên trong Giang Mạc Viễn có thể thấy hai trạng thái tính cách rõ nhất, đó là ôn nhu dịu dàng và nham hiểm máu lạnh. Lúc anh ngược Trang Noãn Thần là những chương đen tối mà đọc lại nhiều lần mình vẫn thấy sợ, đến khi anh quay trở lại là một Giang Mạc Viễn dịu dàng thì mình lại cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, đây coi như một loại nhớ nhung chăng?

Giang Mạc Viễn khiến mình nhớ đến câu mà mẹ mình hay nói với mình: “Đừng yêu mấy đứa cùng tuổi, yêu mấy anh hơn tuổi ấy, đi làm có kinh nghiệm già dặn rồi càng tốt.” Với mình thì Cố Mặc giống như mấy đứa cùng tuổi và Giang Mạc Viễn là mấy anh hơn tuổi mà mẹ nói. Hồi mình đọc “Anh có thích nước Mỹ không?” cũng đã nghĩ đến câu mẹ mình hay nói này.

Một Giang Mạc Viễn cao cao tại thượng là thế, cũng có lúc hạ mình vì Trang Noãn Thần mà giải thích. Một Giang Mạc Viễn mưu mô thủ đoạn là thế cũng có lúc hối hận, anh nói: “Từ ngày anh bước vào thương trường đến nay, anh chưa từng làm ra chuyện gì hối hận cả, ngoại trừ em.” Và một Giang Mạc Viễn gai góc là thế cũng có lúc mệt mỏi rồi gục ngã. Mình đọc đến những lúc anh về nhà không về giường ngủ mà nằm lại trên sofa hay lúc anh đi tắm rồi ngủ quên trong bồn tắm luôn mà cũng sót thay nữ chính ấy. Nhưng phải nói là cách anh gục ngã cũng chẳng giống ai, đi uống rượu đến say mèm, ngủ như chết, sau đó quay ra ốm sốt liệt giường mê man ba ngày ba đêm, tỉnh lại khát quá quay ra làm một trận xôi thịt sáng hôm sau dậy khoẻ như trâu. Thực sự không phải người mà.

Một trong những nét tính cách mình thích nhất của Giang Mạc Viễn là lười giải thích. Từ vụ anh giết con chuột, đến những chia của Kỳ Ưng Diêm về Giang Mạc Viễn đều cho thấy anh là một người tốt nhưng lại thích mọi người nghĩ mình xấu. Nói sao nhỉ, con người anh như có 3 lớp vậy, lớp ngoài cùng là tốt, lớp sau đó là xấu và lớp trong cùng lại là tốt. Đến tận những chương cuối cùng khi Trang Noãn Thần yêu anh sâu đậm rồi thì cô vẫn không biết anh đã âm thầm giúp cô bao nhiêu lần. Khi đọc đến những chương Giang Mạc Viễn đưa Ben vào tròng mình thấy có không ít người giận rồi lao vào chửi anh, nhưng đến khi giải thích thì chỉ vẻn vẹn trong vài câu kể qua loa. Đây cũng là lí do tại sao HMKM 2 khiến mình muốn đọc lại nhiều lần như vậy, vì mình muốn hiểu rõ hơn về con người lười giải thích này, mình muốn hiểu anh nhờ những hành động chứ không phải những lời giải thích. Và mình phát hiện, để ý những người thân cận với anh có khi lại hiểu rõ con người của anh hơn là để ý anh ấy. Anh không kết giao nhiều, nhưng những thân thiết với anh đều hiểu rõ con người anh và đối xử rất tốt với anh. Như Trình Thiếu Tiên đối đầu với anh là thế, yêu người con gái của anh là thế nhưng cuối cùng vẫn giúp anh đó thôi. Như Kỳ Ưng Diêm phóng đãng cà lơ phất phơ là thế anh nhờ một câu cũng vội bay tới giúp anh đó thôi (thề chứ anh Diêm tuy luôn làm cameo nhưng lúc nào có gian tình với nam chính).

Xem thêm: Bí Quyết Học Giỏi Lớp 6 Học Tốt Chương Trình Mới, Bí Quyết Học Giỏi Toán Lớp 6

Chia sẻ một chút là khi mình viết bài cảm nhận đã phải đánh lại 2 lần vì lỗi mất chữ. Mình quá thích nhân vật này nên dù mất chữ 2 lần vẫn có thể bình tĩnh ngồi viết lại 2 lần, đến bản thân mình cũng ngạc nhiên vì điều này. Thực ra còn rất nhiều điều nữa về Giang Mạc Viễn mà mình muốn viết, nhưng càng viết lại càng không dừng lại được nữa. Giang Mạc Viễn có một nét cuốn hút gì đó rất khó nói, anh khiến mình rất tò mò. Những khi anh xuất hiện làm cameo ở những bộ truyện khác cũng đem lại cảm giác tò mò cho người đọc. Người đàn ông như anh quá khó hiểu rõ, nhưng một khi hiểu rõ rồi lại yêu thương không hết. Mình vốn không hề thích mô típ truyện như HMKM 2, nhưng nhân vật trong truyện thì mình lại yêu mến vô cùng, đặc biệt là nam chính Giang Mạc Viễn này. Con người anh giống như một cái động không đáy, càng đi càng sâu thêm, càng sâu thêm lại càng muốn đi, đi mãi đi mãi cứ như vậy mà không thoát ra nổi.

“Bởi vì tôi yêu cô ấy, không thể nào để cô ấy gả cho người khác, cô ấy đã là người của tôi thì gả cũng phải gả cho tôi.”

 

“Gặp Trang Noãn Thần tôi mới hiểu được một đạo lý, khi thích một người sẽ muốn giữ gìn mà không chạm vào cô ấy; nhưng nếu quá yêu một người sẽ không kìm nén được, chỉ muốn chạm vào mà thôi. Em là người vế trước, Noãn Noãn là người vế sau.”