Hàn mặc Tử là một trong nhà thơ nổi tiếng từ suốt trong thời hạn cuối những năm 30 của chũm kỷ trước. Không ít người yêu thương thơ của hàn quốc thi sĩ, nhưng đa số người cũng cảm giác “rợn” lúc đọc đều vần thơ đau thương, “điên loạn” của ông. Nhưng với ca khúc nhạc vàng sở hữu tên Hàn khoác Tử, nhạc sĩ nai lưng Thiện Thanh hình như đặt cả tấm lòng trân quý của bản thân mình dành cho đại trượng phu thi sĩ tài giỏi mà bạc bẽo mệnh. Bởi những câu hát nỉ non, da diết, thấu tận đáy lòng cùng điệu bolero ngọt ngào, thắm thiết, nhạc sĩ trằn Thiện Thanh đã hoàn thành xuất nhan sắc vai trò của một tín đồ kể chuyện mang chất giọng truyền cảm, lột tả sống động những cung bậc cảm hứng phức tạp của chàng thi sĩ trong tình yêu đứt đoạn với con gái Mộng Cầm.

Bạn đang xem: Bài hát hàn mặc tử

Năm 1961, nhạc sĩ trần Thiện Thanh viết ca khúc “Hàn khoác Tử” như một mọt duyên đặc biệt. Trằn Thiện Thanh sinh vào năm 1942, hai năm sau ngày mất của hàn quốc Mặc Tử (1940), tại bao gồm Phan Thiết. Vùng khu đất là vật chứng cho ái tình đau thương, sâu nặng của đất nước hàn quốc Mặc Tử với nữ Mộng Cầm.


Click để nghe chính người sáng tác Nhật ngôi trường hát bài Hàn khoác Tử

Mở đầu ca khúc là hầu hết câu hát ngâm từ ý thơ của hàn quốc Mặc Tử:

Ai tải trăng, tôi buôn bán trăng choTrăng nằm yên trên cành liễu hóng chờAi tải trăng, tôi phân phối trăng choChẳng phân phối tình duyên cầu hẹn hò.


Về ý tứ cùng ngôn từ của rất nhiều câu hát này, nhạc sĩ è Thiện Thanh phần nhiều giữ lại y nguyên theo bản gốc của thi sĩ Hàn mang Tử, không biến hóa gì nhiều. Đó là phần đông câu thơ trong bài xích Trăng Vàng, Trăng Ngọc và bài Bẽn lẽn:


hoàn cảnh sáng tác và ý nghĩa sâu sắc của bài xích hát “Nếu rồi đây Em đang Qua Đời” (nhạc sĩ Phạm Duy)


Ca khúc “Thương Tình Ca” và chuyện tình quan trọng của nhạc sĩ Phạm Duy: “Nhịp chân êm êm thánh thót, đừng mang đến trăng tan bên dưới gót…”


Ai tải trăng tôi buôn bán trăng choKhông bán đoàn viên, ước hẹn hò…(Bài Trăng Vàng, Trăng Ngọc)

Trăng nằm sóng soải trên cành liễuĐợi gió đông về để lả lơi(Bài Bẽn Lẽn)

Có thể nói phải bao gồm đến 70% những bài thơ của xứ hàn Mặc Tử nói đến trăng, và trong thi ca từ bỏ cổ chí kim, chẳng ai yêu thương trăng các như Hàn, yêu thương sâu đậm mà lại vẫn muốn “bán trăng đi”. Lý giải về điều này, không ít người dân cho rằng, ánh trăng gây ra những ảnh hưởng tác động sinh học quan trọng lên đầu óc và cả thân thể của rất nhiều người dịch phong. Bắt buộc với Hàn, trăng là 1 cáigì đó khôn cùng đặc biệt, nhưng cũng đầy mẫu mã thuẫn.

Trăng y hệt như một phái nữ thơ không lúc nào phụ bạc, vơi dàng, đầy tính nữ:


Bóng Hằng trong chén nằm nghiêngLả lơi, rửa mặt mát, làm cho duyên gợi tìnhSóng xao phương diện nước rung rinhLòng ta khát miếng tầm thường tình trường đoản cú lâu (Bài Uống Trăng)

Thỉnh thoảng, phái mạnh thi sĩ danh tiếng là hiền từ này lại viết phần đông dòng thơ trăng đầy táo bạo với gợi tình:

Trăng ở sóng soải trên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi
Hoa lá ngây tình không thích động
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi

Trong khóm vi vu rào rạt mãi
Tiếng lòng ai nói? Sao im đi?
Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ mẫu khuôn vàng dưới đáy khe

(Bài Bẽn Lẽn)


Ánh sáng huyền hoặc của những đêm trăng tròn thường khiến nhiều fan trằn trọc, mất ngủ. Thi sĩ bọn họ Hàn có lẽ rằng cũng vậy, trong số những đêm trăng mệt lả vì thao thức, các cơn đau vò xé thân thể trở nên cuồng nộ hơn, hầu như vết thương trong tim hồn bị xé toạc ra, trình diện ra:

Tối ni trăng ở khắp phươngThảy hồ hết nao nức khóc nường vu qui

Say! Say lảo hòn đảo cả trời thơGió rít tầng trên cao trăng ngả ngửaVỡ tung thành vũng đọng đá quý khôTa phía bên trong vũng trăng đêm ấySáng dậy điên loạn mửa huyết ra.

(Bài Say Trăng)

Vì vậy mà lại thi sĩ new đòi “bán trăng” đi. Dẫu vậy chỉ bán cô bé trăng lả lơi, trêu ngươi, nằm đợi trên cành liễu. Chứ nhất quyết không cung cấp “tình duyên ước hẹn hò”.

Nhạc sĩ trần Thiện Thanh đã siêu khéo léo, thông suốt khi chọn phần lớn câu hát này để hoạ yêu cầu bức chân dung Hàn mang Tử những đau mến nhưng nhất thiết si tình, chung thuỷ. Xin hãy nghe tiếp mẩu chuyện kể của nhạc sĩ qua bài xích hát:

Đường lên dốc đá nửa tối trăng tà nhớ mẩu chuyện xưaLầu ông Hoàng đó thuở như thế nào chân Hàn mặc Tử sẽ quaÁnh trăng treo nghiêng nghiêng, bờ cat dài thêm hoang vắngTiếng chim kêu nhức thương, như nức nở bên dưới trời sươngLá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước đi người tìm đến giữa đêm buồn

*
*
*
*

Người nhắc chuyện è Thiện Thanh dường như cũng bị chìm trôi vào nỗi bi thương của đấng mày râu thi sĩ Hàn mặc Tử năm xưa. Như một mẫu suối cuồn cuộn chảy, những cảm xúc xót xa, nuối tiếc thương, trách giận tràn về, ào ạt, tuôn lên rậm rạp trên từng câu chữ. Thừa qua cái cảm xúc ngất ngư, cuồng nộ thuộc Hàn khoác Tử, nhạc sĩ nhắc tiếp:

Hàn mặc Tử xuôi về quê cũ, lốt thân nơi nhà hoangMộng nắm hỡi thôi đừng thương tiếc, tủi lẫn nhau mà thôiTình đang lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta trọn đôiCòn gì nữa thân tàn xin để 1 mình mình đối kháng côi

Tìm vào đơn độc đất Qui Nhơn nhỏ xíu đón chân chàng đếnNgười xưa làm sao bíêt, chốn xưa ngập mặt đường pháo cưới kết hoaChốn hoang liêu tiêu sơ Hàn lặng lẽ nghe trăng vỡ…

Người thân của đất nước hàn quốc Mặc Tử đề cập lại rằng, lúc biết mình mắc dịch nan y, Hàn mặc Tử vào cơn tuyệt vọng đã giảm đứt đông đảo liên lạc với bạn bè và khắp cơ thể yêu Mộng Cầm. Chỉ 6 mon sau đó, Mộng vắt lên xe cộ hoa. Tin tức đưa đến Hàn mang Tử như một hèn dao chí mạng khứa vào trái tim phái mạnh thi sĩ nhức yếu vì bệnh dịch tật. Giận tình nhân phụ bạc, đau buồn cho hoàn cảnh bi thảm của bạn dạng thân, Hàn mang Tử có những lúc đã đòi “giếƭ bạn trong mộng”:

“Làm sao giếƭ được người trong mộngĐể trả thù duyên kiếp phũ phàng” (Bài Lang Thang)

Người em trai Nguyễn Bá Tín của hàn Mặc Tử đề cập lại là dù vẫn còn đó rất yêu Mộng Cầm, nhưng mà khi nữ giới đến thăm, Hàn mặc Tử luôn luôn tỏ ra rét mướt lùng, xa cách. Trong cuốn Dang Dở Thi Tập, Nguyễn Bá Tín kể: “Buổi hội kiến thân HMT và MC trên số 20 đường Khải Định năm 1936 thật đơn giản và dễ dàng và ngắn ngủi… ngoài ra để cổi cầu cho nhau. Anh Trí ngồi khoanh tay quan sát như bạn ngoại cuộc”. Sau này, có vài lần Mộng gắng tới thăm Hàn khoác Tử trên Qui Nhơn cơ mà ông phần nhiều không tiếp hoặc tiếp hết sức lạnh nhạt.

Vậy nên khi Trần Thiện Thanh viết: “Mộng thay hỡi thôi chớ thương tiếc, tủi cho nhau mà thôi”, ông có lẽ rằng đã rất đồng cảm với chàng thi sĩ họ Hàn, không muốn nhận một chút thương xót, thương hại gì từ người mình yêu. Đừng yêu quý tiếc, chớ thăm viếng hãy để thi sĩ ôm nỗi cô đơn, nhức thương một mình, chỉ việc nàng giữ lại lại bóng dáng chàng trong trái tim và hãy hứa hẹn “kiếp sau ta trọn đôi”. Vào thơ của mình, Hàn khoác Tử cũng các lần xác minh tình ý sâu nặng nề này:

Dẫu cực khổ vì lời phụ rẫyNhưng mà lại ta ko lấy làm điềuTrăm năm vẫn một lòng yêuVà còn yêu nữa không hề ít em ơi (Muôn Năm Sầu Thảm)

Khi bệnh lý trở nặng nề hơn, phần do bị kỳ thị, phần nhằm tránh cần vào trại phong Quy Hoà, thi sĩ quay về nhà mẹ ở Qui Nhơn, thuê một căn nhà nhỏ dại lụp xụp, vắng tín đồ qua lại ở ven biển Gềnh cố gắng và được một tín đồ em họ tới lui chuyên sóc, cơm trắng nước. đều ngày mon cuối đời, domain authority thịt Hàn mặc Tử bị co cứng lại lại, phần lớn ngón tay bị rút cứng khiến cho ông buộc phải vận hết sức lực mới rất có thể duỗi tay ra nỗ lực đũa để ăn cơm. Sau 5 mon vất vưởng ở trong nhà thuê, mon 9/1940, vào một cơn đau tưởng như cấp thiết qua khỏi, ông được mang đi cấp cứu ở bệnh viện Qui Nhơn, tiếp đến chuyển vào trại phong Quy Hoà, chỗ vốn được xem là “địa ngục è cổ gian”.

Xót thương thân bơ vơ, đến đến 1 trong các buổi chiều kiaTrời khu đất như xoay cuồng khi hồn vía vút lên caoMặc Tử nay còn đâu?

Hàn mặc Tử được chôn cất dưới chân núi Trứng, với ngôi mộ không tồn tại gì quan trọng so với các bệnh nhân khác: một nấm đất nhỏ như kích thước của hàng ngàn ngôi chiêu mộ khác, xếp theo hàng thứ tự, nằm yên lẽ trong muôn vàn sự ra đi lặng lẽ của bạn mắc bệnh dịch phong.

Đến năm 1959, mái ấm gia đình và đồng đội mới cải mả sang vị trí mới. Đến năm 1991, nhạc sĩ nai lưng Thiện Thanh đang về nước với quyên góp tiền để phát hành khu mộ bắt đầu như hiện thời – bao gồm cả đài tưởng niệm bên trên nền mộ cũ của Hàn. Quần thể mộ gồm một khoảng chừng sân, phía ở chính giữa là đài tưởng niệm bao gồm hình tượng một cây bút, cây thánh giá dựng trên cuốn thơ. đều nét cách điệu của cuốn sách thơ, bệ tượng đài, hình phù điêu phủ bọc khu mộ cũng dễ tác động đến hình mẫu vầng trăng khi khuyết cơ hội đầy, vốn luôn thấp thoáng ẩn hiện nay trong thơ Hàn. Con dốc xinh đẹp, bao phủ đầy cây cảnh, cành hoa dẫn lên tuyển mộ Hàn mang Tử được điện thoại tư vấn tên là dốc Mộng Cầm.

Xem thêm: Nhà Vô Địch Quyền Anh Hạng Nặng Anthony Joshua Bị Đánh Bại, Anthony Joshua

Câu hát ngắn ngủi “Mặc Tử ni còn đâu?” chầm chậm cất lên vừa như yêu mến tiếc, vừa như bàng hoàng, hụt hẫng. Vùng xưa vẫn còn đó đó, bóng hình người xưa tưởng như còn lấp ló đâu đây cơ mà thật ra vẫn đi chết thật từ lâu.

Câu chuyện kể đang khép lại, bạn đã đi từ bao giờ. Nhưng lời ân oán than tự xa thẳm vẫn như vẫn đang còn vọng lại, thê thiết và não lòng:

Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉTa chú ý trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng…

Có thể xem Hàn khoác Tử là trong số những ca khúc khét tiếng nhất của nhạc sĩ trằn Thiện Thanh, và tất yêu nào liệt kê hết số lượng ca sĩ đang hát bài hát này. Mặc dù nhiên, khi nhắc tới Hàn mang Tử của è Thiện Thanh, trước tiên fan ta nhớ đến giọng hát Trúc Mai: